“Con biết mẹ đã hy sinh cho con nhiều lắm, con biết cả những nỗi buồn mà con trót làm hằn in trên đôi mắt mẹ. Mẹ à, có bao giờ mẹ trách con không?”
Con gái mẹ là một cô gái nhạy cảm và ưa viết lách. Con đã viết, viết rất nhiều, về bạn bè, về thầy cô và cả những rung cảm tình đầu nhẹ nhàng, quyến luyến. Thế nhưng chưa một lần con viết về mẹ - người đáng được tôn kính nhất trong cuộc đời của con.
Con luôn tự nhận mình sống giàu tình cảm. Nhưng hôm nay ngồi nghĩ lại, cái cảm xúc của con luôn dành cho một ai khác không phải mẹ.
Những ngày lễ, con cũng giống như rất nhiều bạn gái khác, đến lớp mè nheo các bạn nam để được tặng quà. Nhưng lại chẳng hề nghĩ đến mẹ - người phụ nữ kính yêu nhất cuộc đời của con.
Công sinh thành và dưỡng dục bao năm, con đã có khi nào dành tặng mẹ được một món quà hay một lời cảm ơn? Vậy mà con cứ vòi vĩnh xin tiền mẹ để mua quà cho những người bạn vào dịp lễ, sinh nhật.
Con lại nhớ những đêm gió rét mùa đông hay cơn mưa rào mùa hạ, một mình mẹ ra khỏi nhà từ sớm tinh mơ để kiếm kế mưu sinh, lo lắng cho gia đình. Con say giấc chẳng biết đâu những hy sinh của mẹ, vậy mà con vẫn hay than vãn mình mỏi mệt sau mỗi buổi học để mẹ lo lắng, hỏi han.
Con chợt ân hận lắm những lần con cãi lời mẹ, trách mẹ không hiểu, trách mẹ không đáp ứng được những gì con muốn hay tệ hơn là trách mẹ vì mẹ quan tâm, hỏi han quá nhiều mà chẳng hề biết những lời vô tâm ấy đã làm mẹ buồn biết chừng nào.
Mẹ đã hy sinh nhiều như vậy mà con lại không chịu hiểu. Chẳng có ai bao dung với con vô điều kiện như mẹ. Mẹ đã cho con sự sống, một cơ thể với trái tim khỏe mạnh, cho con cả một tâm hồn, dạy con biết yêu thương, chia sẻ và quan tâm.
Con biết mẹ luôn quan tâm và lo lắng cho con. Nhưng mẹ chẳng thể bên con mãi mãi, con sẽ phải tự bước đi trên đôi chân của mình, con phải học cách lựa chọn và chịu trách nhiệm với những gì mình đã quyết định.
Nhưng con biết dù con đường có chông gai thế nào, dù có khó khăn thất bại ra sao, con cũng không sợ vì mẹ sẽ ủng hộ và ở bên con, là niềm ai ủi, là nguồn động viên lớn nhất của con.
Và con muốn nói, lời nói mà bản thân con cùng bao nhiêu người con khác đã nhiều lần định nói với mẹ của mình nhưng chẳng thể thốt thành lời : Con yêu mẹ!
Con chẳng mong gì hơn, chỉ mong rằng sức khỏe của mẹ thật tốt, để mẹ sống thật lâu, để mẹ thấy con trưởng thành, và mang niềm vui tới cho mẹ.
Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc, đừng để buồn vương trên mắt mẹ nghe không?