Một mùa đông nữa lại đến, dạo bước đi trên con phố ngắm nhìn những bông hoa chớm nở, những con phố nhỏ nhộn dịp người ra vào, những gánh hàng rong lướt qua vội vã và cả những đôi lứa yêu nhau tay trong tay hạnh phúc. Đông đến, mọi thứ đều có đôi có cặp như cùng trao hơi ấm để vượt qua mùa đông này...
Tại sao mọi người vẫn thường nói “yêu đi cho đông đỡ lạnh”? Chẳng phải mùa đông là mùa của ấm áp, mùa của hạnh phúc sao? Mùa đông ấm áp là gửi thấy hương thơm của hạt dẻ nướng, hay những bắp ngô nóng trên lò than, mùa đông ấm áp là khi thấy dòng người tấp nập ngoài kia, trông chật hơn vì những chiếc áo ấm to sụ. Mùa đông cũng ấm hơn bao giờ khi những chiếc khăn len sặc sỡ sắc màu của con gái được quàng kín mỗi khi ra ngoài, nhưng mùa đông cũng sẽ trở lên lạnh lẽo khi đôi bàn tay không có người sưởi ấm, bàn chân ngại bước tiếp và lòng mình bỗng sao trở nên yên ắng hơn bao giờ. Đông về....để lại trong lòng người những khoảng trống đến cô đơn.
Mỗi một mùa đông đến người ta lại muốn có đôi, chắc bởi bàn tay lạnh cóng muốn có một bàn tay ấm áp nắm lan truyền nhau những hơi ấm, hay một đôi vai run rẩy mong có một bờ vai rộng che chở, tựa vào. Nhưng có phải đông đến yêu nhau sẽ ấm hơn chăng? Hay đông về cũng là cái cớ mà người ta yêu nhau?
Nhưng sự thật là đông đến, khiến cái lạnh làm người ta thấy cô đơn và yếu đuối hơn bao giờ hết. Người ta tìm đến nhau và yêu nhau như một lẽ thường tình, có người ví rằng mùa đông là bóng tối lạnh lẽo và con người phải lao đi tìm những đốm lửa để sưởi ấm, dưới thời tiết lạnh như vậy có thể khiến mọi vật như đóng cứng lại. Mùa đông cũng khiến trái tim trở nên lạnh lẽo và buốt giá hơn, tình yêu lúc này chính là một phép màu hóa giải trái tim ấy, trái tim biết rung động, trái tim mang cảm xúc mạnh liệt, trái tim như một lời cảm ơn vì bấy lâu lạnh giá ngay đã được hóa giải và đó là lý do vì sao người ta muốn có đôi.
Một chiều đông cuối tuần đầy nắng nhẹ, tạm gác lại công việc bộn bề người ta dành cho nhau khoảng thời gian riêng để đi dạo, mua sắm hay đi ăn những món ngon cả hai cùng thích. Đôi bàn tay được giấu kín trong túi áo như đang được sưởi ấm. Những cái ôm thật chật vòng qua eo như đang truyền “lửa” của tình cảm, của hơi ấm khiến những ai cô đơn không khỏi chạnh lòng và ao ước. Nhìn những người có đôi, trên môi họ vương vấn một nụ cười khi đọc được những dòn tin nhắn: “Ra đường em nhớ mặc ấm và đeo khăn nhé!” một nụ cười của hạnh phúc ngọt ngào khi đang được ai đó quan tâm lo cho mình.
Hay đơn giản với những người đã có gia đình, một mâm cơm nóng hổi được chuẩn bị kỹ càng với biết bao món ngon và hấp dẫn đã chờ sẵn người chồng đi làm về để ăn. Buổi tối đông, bữa cơm chính là giây phút đoàn tụ, những tiếng cười nói nhộn nhịp cùng kể cho nhau nghe câu chuyện vừa trải qua trong một ngày. Một gia đình hạnh phúc được gói ghém lại bằng những tình cảm quý báu nhưng truyền thêm lửa cho cảm xúc, cho sự yêu thương ngày đông đến.
Mùa đông, người ta lại có lí do để nhớ đến một người mong được vỗ về sưởi ấm. Hãy lắng nghe lòng mình trống trải, hãy cứ yếu đuối khi đông đến thì sẽ biết tay ai sẽ nắm, bờ vai nào đã sẵn sàng để ngả và môi ai sẽ ngọt ngào đến xua đi lạnh giá từ sâu thẳm trái tim. Ngày gió thổi, cảm giác hạnh phúc hơn khi có người để nắm tay, ấm áp và mong thời gian ngừng trôi khi được ôm ái đó từ phía sau, đặt bài tay vào một chiếc túi để sưởi ấm. Một buổi hẹn hò như thế hãy nép vào bờ vai vững chắc, mặc cho mùa đông về, mặc cho gió lạnh và cả những thổn thức vấn vương trong lòng.
“Trên phố quen em bước đi thật chậm
Bản nhạc buồn em khẽ ngâm... khẽ ngâm...
Tiếng hát em thay cho tiếng thì thầm
Đông về rồi...anh biết không...biết không...”